Chuyến Đi Thú Vị,  Mẹo Du Lịch

DU LỊCH LÀNG BURANO

Ở gần Venice, có một ngôi làng nhỏ, tên là Burano. Một ngôi làng đẹp như trong chuyện cổ tích với một câu chuyện về tình yêu cũng đẹp như cổ tích.
Burano là một làng chài, đàn ông hàng ngày ra biển đánh cá, mang vào Venice bán cho thương lái. Phụ nữ ở nhà làm việc nội trợ. Thời gian rảnh, họ thêu ren, và hình thành nên một nghề truyền thống đến nay vẫn còn rất nổi tiếng ở đây. Đến Venice, có lẽ ai cũng sẽ muốn mua một món trang sức bằng thủy tinh màu ở Murano và một món đồ ren tinh tế ở Burano.


Việc làm ren bằng tay đòi hỏi sự tỉ mỉ và chú tâm của đôi mắt rất nhiều (hình dung như những người làm tranh thêu Việt Nam ấy). Sau một thời gian, thì đôi mắt bị yếu dần đi và những người phụ nữ ở đây thường bị bệnh lòa từ khá sớm. Một ngày nọ, một người phụ nữ mắt lòa, yếu đã không thể tìm được đường về nhà khi trời buông ánh chiều. Mãi sau, người nhà mới tìm thấy cô. Ngày hôm sau, chồng cô có một quyết định, anh sơn ngôi nhà của mình bằng một màu nổi bật hơn so với tất cả những ngôi nhà còn lại trong xóm, để đảm bảo rằng, từ rất xa, vợ của mình vẫn nhận ra ngôi nhà yêu thương của cô ấy.
Việc làm của anh đã tạo nên một phong trào cho những người chồng khác trên hòn đảo này. Mọi người đều sơn nhà của mình bằng những màu sắc thật rực rỡ và nổi bật so với nhà bên cạnh.


Lạc vào Burano, bạn tưởng như mình đang lạc vào thế giới thần tiên của tuổi thơ. Những ngôi nhà đủ sắc cầu vồng hòa trộn vào nhau mà không cần theo quy tắc của bất cứ bảng phối màu nào. Tình yêu thì đâu cần quy tắc. Hạnh phúc cũng không cần quy tắc.
Ngày nay Burano vẫn rực rỡ sắc màu, dạo bước ở đây, cảm giác như mình là cô bé tí hon lang thang ở của hàng bán kẹo của người khổng lồ với muôn vàn những viên kẹo ngọt ngào đủ màu sắc, đủ hình thù bao quanh. Những ai biết mình thì đều biết bạn Phương nhà mình cực kỳ ưa thích màu sắc. Trên người mình không bao giờ có ít hơn …xx màu! Tại sao lại là “xx”, à, bởi vì, hồi còn làm việc ở Việt Nam, trước khi mình đến văn phòng làm việc, những người đến trước thường chơi một trò đố với nhau xem ai đoán đúng hôm ấy mình mặc bao nhiêu màu trên người! Và người nào đoán con số cao nhất thường là người thắng cuộc! Thế nên không ngạc nhiên gì khi Burano luôn là nơi yêu thích nhất của mình mỗi lần mình đến Venice.


Nếu có dịp đến Burano, đừng vội vàng như những khách du lịch khác. Hãy dành cho mình một ít thời gian, đi dọc bờ kênh, men theo những ngõ nhỏ… Đừng nhìn bản đồ, Burano bé xíu, bạn không thể lạc được đâu, và đôi khi chính những lần đi lạc như thế lại mang bạn đến với những bất ngờ. Bạn sẽ tình cờ thấy mình ở giữa một con phố vắng lặng, không một bóng người. Có một con mèo bé bỏng, như một cuộn len đang nằm sưởi nắng ở hàng hiên. Nó liếc nhìn bạn với đôi mắt trong veo như hai cục bi ve rồi bỏ mặc bạn ngẩn ngơ, nó vùi đầu vào hai cánh tay ngủ tiếp. Bạn nghe có tiếng đàn dương cầm vọng ra từ một căn nhà, một ai đó đang tập đàn, hơi vụng về, nhưng thật ngọt ngào. Bạn thấy quần áo phơi đầy sân, và có lẽ chỉ cần thêm một tiếng gà trưa là bạn có cảm giác mình đang ở trong ngôi làng thời ấu thơ của mình…
Những khoảnh khắc ấy mới là thứ bạn nên mang theo về từ mỗi chuyến đi, vì đó là thứ mà nhiều nhiều năm sau này, nó sẽ vẫn mới nguyên trong tim bạn mỗi khi bạn lần giở ký ức.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *